Hạ trở về nắng vàng giăng khắp nẻo
Hồn ai buồn phượng thắm cũng buồn theo
Sắc đỏ rơi lơi lả dáng yêu yêu
Một buổi sớm vùi hồn trong muôn thủa
Vô tình nhớ…!
Vô tình quên…!
Vô tình hờn giận…!
Bao kỉ niệm thành kí ức hằn sâu
Hóa tiệm cận theo đời tôi mãi mãi
Mỗi bước đi tiệm cận như gần lại
Nhưng có bao giờ cắt đồ thị được đâu
Yêu là những giận hờn trách móc
Là lúc xa nhau,nhung nhớ buồn sầu
Là những khoảnh khắc nghĩ về nhau mãi
Là lúc yêu thương giăng kín nụ cười.